Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
:: Quên mật khẩu? ::

Chào mừng các bạn đến với diễn đàn

» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biết cách dùng diễn đàn.
» Để có thể tham gia thảo luận, các bạn phải đăng ký làm thành viên. Bấm vào đây để đăng ký.
» Chúc các bạn vui vẻ tại diễn đàn.
» Thân, admin Huyết Hồ!


//

[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Jun 25, 2013 9:39 pm#1
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Mình đã đọc xuyên không nhiều rồi , thấy cái nào cũng hay .Nhưng mà cái gì nhiều quá cũng chán , nên mình tập tành viết thể loại khác , không biết thể loại này mọi người đã đọc chưa nhỉ!
Đây là lần đầu mình viết , mình lại khác người là rất thích chém , ai thik thì cứ chém thẳng tay đi để mình rút kinh nghiệm.
Mình thấy nhiều bạn viết và dùng danh xưng ” ta ” giống rong tiểu thuyết của Trung Quốc , nhưng mình lại muốn nó ” Việt ” một chút nên mình sẽ dúng tôi thay vì ta.


Tên :   Mỹ nhân đồ ( cái này mình coi phim Cung Tỏa Tâm Ngọc của DƯơng Mịch thấy cái tên hay nên đặt luôn )

[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ 153_26496_ab71f234669cd8b

Tác giả :  Hàn Nguyệt 
Văn án :
Ngày xưa, có chàng thư sinh nghèo mua một bức tranh vẽ một cô gái vô cùng xinh đẹp.Từ ngày mua bức tranh , có một điều kì lạ là mỗi khi chàng đi đâu về thì nhà cửa ngăn nắp hẳn ra ,cơm nước thì được chuẩn bị chu đáo.Một hôm , chàng giả vờ đi khỏi nhà nhưng lại trốn bên hiên để xem ai đã làm những việc đó và chàng đã thấy một cô gái bước ra từ trong tranh.Thấy cô gái đang dọn dẹp nhà cửa , chàng thư sinh lao đến xé nát bức tranh không cho cô trở về trong tranh nữa ,từ đó cả hai lấy nhau , sau này chàng thư sinh đã thi đỗ và cả hai sống hạnh phúc với nhau.

Đó là chuyện cổ tích , nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng bản thân lại nhìn thấy một người bước ra từ trong tranh , cũng với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp , cũng một bóng bạch y phấp phới áo lụa , nhưng…..người bước ra từ trong tranh lại là…một nam nhân.Khuôn mặt tuấn tú , môi mọng đào hồng thấm , đôi mắt đen lay láy sâu thẳm , nhìn tôi trìu mến .
- Khoan đã ! Cái quái gì xày ra vậy ? ngươi là ai ????…
- Tiểu Nguyệt ! Cuối cùng ta đã tìm thấy nàng rồi , đừng bỏ rơi ta nữa nhé ! Sẽ không ai làm nàng đau nữa , ta sẽ bảo vệ nàng , chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau , không bao giờ chia lìa.
- Nè ! ngươi là ai? Là người , ma hay là thần tiên ? Sao lại từ đó chui ra.
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Vote: Đánh giá: 100%
Tue Jun 25, 2013 9:40 pm#2
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Chương 1 : Nam nhân từ trong tranh
Ngày xưa, có chàng thư sinh nghèo mua một bức tranh vẽ một cô gái vô cùng xinh đẹp.Hàng ngày chàng thư sinh đều ngắm nhìn bức tranh, tự nghĩ thầm ước gì người trong tranh là thật , cùng chàng se duyên kết tóc .Từ ngày mua bức tranh , có một điều kì lạ là mỗi khi chàng đi đâu về thì nhà cửa ngăn nắp hẳn ra ,cơm nước thì được chuẩn bị chu đáo , nhưng chàng vẫn không biết là ai đã làm điều đó .Một hôm , chàng giả vờ đi khỏi nhà nhưng lại trốn bên hiên để xem ai đã làm những việc đó và chàng đã thấy một cô gái bước ra từ trong tranh, cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ , chàng thư sinh cứ ngỡ là tiên giáng trần. Thấy cô gái đang dọn dẹp nhà cửa , chàng thư sinh lao đến xé nát bức tranh không cho cô trở về trong tranh nữa ,từ đó cả hai lấy nhau , sau này chàng thư sinh đã thi đỗ và cả hai sống hạnh phúc với nhau.

Đó là chuyện cổ tích , nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng bản thân lại nhìn thấy một người bước ra từ trong tranh , cũng với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp , cũng một bóng bạch y phấp phới áo lụa , nhưng…..người bước ra từ trong tranh lại là…một nam nhân.Khuôn mặt tuấn tú , môi mọng đào hồng thấm , đôi mắt đen lay láy sâu thẳm , nhìn tôi trìu mến .
Tôi đã ngẩn ngơ hồi lâu  : “Thật xinh đẹp ! từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy nam nhân nào tuấn mỹ đến thế , đây phải chăng là mơ ? có phải tôi rằng bản thân lạc vào tiên giới chăng ? “ – Tôi thầm nghĩ .
- Khoan đã ! Cái quái gì xày ra vậy ? ngươi là ai ????…
*** Hồi tưởng ***
Tôi tên là Dương Thục Nhiên , là con của Dương Quang người Hoa ,còn mẹ là người Việt , nên trong người tôi có hai dòng máu Việt – Hoa.Bố tôi là một nhà kinh doanh, giám đốc của một công ty bất động sản , có sở thích sưu tầm đồ cổ .Hôm qua , bố mang về một bức tranh và nói :
- Đây là bức tranh vẽ một phi tần  của một vị vua cổ đại Trung Quốc ,cô gái này tiến cung chưa bao lâu thì chết , đến bây giờ người ta vẫn không biết nguyên nhân cái chết của cô gái , thật tội nghiệp ! Haizz..
- Vị vua đó tên là gỉ vậy bố ? là vua thời nào vậy ???
- Bố cũng không biết , người ta chỉ tìm được trong một căn phòng nằm của cung điện ở bên Trung Quốc  , rồi đem sang đây đấu giá , bố thấy nó rất đẹp nên mua , bố có nghe người bán nói là vị vua đó vì yêu người con gái này mà dần dần sinh bệnh rồi chết sau đó không  lâu , nên sách sử không chép lại ,  đúng là kẻ si tình. Ha ha, mà mỹ nhân trong tranh nhìn như tiên nữ giáng trần ấy , nếu bố chắc chết vì cô ấy cũng mãn nguyện.
- Đúng là kẻ si tình , nếu là con con chẳng dại gì mà chết lãng nhách vậy đâu .Ai đời chỉ vì một cô gái mà chết như vậy , dù cô gái này xinh đẹp như vậy đi nữa thì cũng đâu cần làm như vậy .He he , mà bố dám nói vậy con mách mẹ đấy nhá !
- Ấy , bố đùa mà , chứ có ai mà đẹp bằng mẹ con chứ! Hỳ….con gái à , con chỉ mới 16 tuổi nên chưa hiểu cuộc đời này đâu ,khi nào con yêu thì sẽ biết tại sao vị vua này lại si tình đến thế.Con mang vào phòng chứa  đồ cổ của bố rồi treo lên.Mà hình như cô gái trong hình có nét giống con thì phải .
- Đâu mà bố , làm sao giống được ,chắc bố nhầm rồi .
Hôm nay , bố nhờ mình dọn dẹp phòng chứa đồ cổ , đang phủi bụi cho bức tranh thì ….
*** Chấm dứt hồi tưởng ***
“Trời ạ! Mình nhớ rõ ràng là vậy mà , không lẽ đang mơ .
Ui! đau – Tôi tự véo mà mình. Không phải mơ ! mà khung cảnh căn phòng vẫn vậy mà , không có thay đổi , vậy là mình không có xuyên không như mấy cái tiểu thuyết trên mạng , hay là mình đọc nhiều quá nên bị nhiễm rồi hoa mắt “. Tôi dụi dụi đôi mắt . Không Không! Là thật…
- Tiểu Nguyệt ! Cuối cùng ta đã tìm thấy nàng rồi , đừng bỏ rơi ta nữa nhé ! Sẽ không ai làm nàng đau nữa , ta sẽ bảo vệ nàng , chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau , không bao giờ chia lìa.
Nam nhân ấy bước đến  ôm chầm lấy tôi , rồi kề vào tai tôi thì thầm những lời đó .Nhưng mà , chẳng biết tôi nghe được bao nhiêu , chỉ thấy bản thân như  không còn đứng tại nơi đây nữa rồi, sắc mặt không còn chút máu , run lập cập. Cũng may bản thân là người mạnh mẽ ( Thiệt hôn đó ) lấy hết sức mình tôi hét lên một tiếng :
-          Á…!Bố ơi ! Có ma..a.a.a.a.a..a.a.a..
-
Đầu óc chẳng còn nghĩ được gì , chỉ biết la lên , vừa la tôi vừa tránh xa nam nhân ấy.Nghe tiếng kêu thất thanh của tôi , bố vội vội vàng vàng chạy vào phòng , vẻ mặt vô cùng  hoảng hốt.
- Có chuyện gì vậy ? – Bố tôi hỏi.
- Có ma kìa bố .Đây nè bố .
- Bố có thấy gì đâu???
- Trời ! Hắn ta đứng ngay chỗ bức tranh mà , tự dưng hắn từ tranh chui ra làm con hết hồn , rồi còn ôm con rồi nói cái gì khó hiểu lắm .
- Con sao vậy ? – Bố sờ trán tôi – Có thấy sốt đâu , hay là đọc tiểu thuyết nên nhiễm rồi , bố chẳng thấy gì hết. Thôi đừng có ở đó nói tào lao nữa ,ra phụ mẹ dọn cơm kìa.
- Con nói thiệt mà , sao bố lại không tin , đó đó ngay đó mà – Vừa nói tôi vừa chỉ chỉ về hướng bức tranh.
- Thôi đi cô nương , có cái gì đâu . Đi ra dọn cơm , hay là làm biếng rồi bại ra .Làm bố hết cả hồn , cái con bé này lớn rồi mà còn …
- Dạ ! bố ra trước đi , con ra liền – Tôi vội trả lời .
Lúc đó đầu óc tôi chẳng còn nhận ra điều gì nữa , “Kì vậy ta! Mình thấy rõ ràng hắn ta đang đứng đó mà “.
- Nè ! ngươi là ai? Là người , ma hay là thần tiên ? Sao lại từ đó chui ra.
Nghe thấy tôi hỏi hắn lúc đó chỉ mỉm cười , một nụ cười vừa đau thương vừa trìu mến , lúc đó tôi lại ngây dại hồi lâu.Từ nhỏ đến lớn , tôi công nhận là đã gặp qua nhiều mỹ nam, nhưng tất cả họ phải nói không bằng một phần mười của nam nhân này ,chỉ nhỉn hắn cười thôi mà toàn thân tôi cảm thấy nóng lên , tim đập loạn xạ .”Trời ạ ! Đẹp trai vầy chắc có nhiều cô chết vì hắn lắm đây “ , chắc mình  xin tiên phong trước quá ….(Mê trai thấy ớn ).
- Nàng không còn nhận ra ta là phải ! Ta xin lỗi vì quá lỗ mãng nên làm cho nàng sợ …
Ta là Trần Khanh , là một vị vua cổ đại ở Trung Quốc  , triều đại ta cai trị rất ngắn , cho nên ….sách sử không có ghi chép lại .
Tôi thấy được vẻ mặt của nam nhân ấy vẻ mặt hiện rõ nổi buồn , có lẽ người nam nhân đã trải qua rất nhiều chuyện không vui.
- Ta không phải là người cũng chẳng là thần tiên , ta chỉ là một linh hồn mà thôi ….Nàng là Tiểu Nguyệt .. người mà ta yêu nhất trên cõi đời này ….Ngày xưa ta đã không bảo vệ được nàng nhưng giờ đây ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa đâu.
- Tiểu Nguyệt ??  tôi là Thục Nhiên , Dương Thục Nhiên , không phải Tiểu Nguyệt mà anh tìm đâu , chắc anh lầm rồi .
- Không ! nàng là Tiểu Nguyệt , chỉ có điều… nàng là kiếp sau của cô ấy.
Kiếp sau , vậy ra người mà nam nhân này tìm kiếm là cô gái tên Tiểu Nguyệt , và còn là kiếp trước của mình , vậy bức tranh này vẽ cô gái tên Tiểu Nguyệt đó à ? Thảo nào mình lại có cảm giác rất quen thuộc .
- Đi nào ! theo ta , ta sẽ chứng minh cho nàng thấy .Vừa nói xong Khanh đã kéo tay tôi,mãi suy nghĩ  nên khi bị anh ta kéo tay tôi chưa kịp phản kháng mà mất đà nương theo.Nơi đây , có hai bóng người đi vào bức tranh.
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Tue Jun 25, 2013 9:40 pm#3
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Chương 2 : Tiền Kiếp (Kiếp trước )
Cuộc đời tôi đã gặp nhiều điều bất ngờ ..nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại gặp một nam nhân từ trong tranh bước ra mà giờ còn bị kéo vào tranh nữa chứ …”Ôi trời ! Thà người cho con xuyên không như mấy cái tiểu thuyết trên mạng còn hơn , đi náo loạn giang hồ , một tay ôm nhiều trai đẹp , hưởng thụ cuộc sống xa hoa, tiền tài còn có cả trai đẹp …còn đằng này …cũng gặp trai đẹp mà lại kéo đi vào trong tranh , mà còn….lơ lững cái kiểu này nữa …Bố mẹ , ông bà , tổ tông của con ơi , từ đây mà té xuống , tan xác chứ chẳng chơi , sao số con lại khổ vầy nè ?”

- Nè ! đây là đâu vậy ? cái quái gì vậy ? sao cứ lơ lửng vầy hoài ? lỡ té xuống là tan xát ngay , mau thả tôi xuống .

- Bình tĩnh , ta chỉ đưa linh hồn nàng đi thôi , phần xác vẫn còn ở chỗ cũ, đây là kí ức của ta , bức tranh là nơi giao nhau giữa ý niệm của ta và thế giới của nàng.Để ta đưa nàng xuống đất .
Nói xong Khanh kéo tay tôi từ từ hạ xuống mất đất , chỉ khi bàn chân tôi đặt trên mặt đất tôi mới thở phào nhẹ nhõm .Lúc đó tôi mới bắt đầu lên tiếng :
- Nơi đây là đâu? – tôi nhìn giáo giác tứ phía, rồi nhìn lại hắn.
Lại một nụ cười , Khanh lại nở nụ cười trìu mến như lúc mới gặp , “mỹ nam này muốn người ta chết hay sao vậy ?”
- Đây là nơi ta và Tiểu Nguyệt gặp nhau lần đầu vào mùa xuân năm ta 10 tuổi , là nơi gặp gỡ của định mệnh .Năm ấy , ta vì ham chơi mà đi quá xa nên lạc đến đây , lúc đó ta đã gặp nàng.
Rồi Khanh im lặng như chờ đợi điều gì đó , ta đứng bên cạnh hắn chăm chú theo dõi.Khung cảnh nơi đây phải nói là đẹp không thể tả ,hoa anh đào đang nở rộ , những cánh hoa bay phấp phới ,bầu trời rực rỡ sắc hồng .”Kia rồi ! có một cô bé mặc một bạch y có hoa văn màu hồng phấn rất đẹp đang đi đến dưới gốc cây, tóc đen óng dài xõa trong gió, .Hả! trời ạ , giống quá , không thể nào , là mình hồi nhỏ mà “
- Đây…đây…là ai vậy ?
- Chính là kiếp trước của nàng , Tiểu Nguyệt .
- Không thể nào, quá giống , chỉ có điều tóc ta ngắn hơn thôi.
- Ta đã nói mà , đây là kiếp trước của nàng.
“ A men! mình không thể ngờ được có một ngày lại biết được tiền kiếp của mình” .Ngạc nhiên này rồi lại đến ngạc nhiên khác , tôi không thể nào ngờ được , trong cuộc đời mình lại gặp được nhiều điều ngạc nhiên như vậy .Một lát sau , có một bóng dáng của một cậu bé chạy đến .
- Đây là …. – tôi chăm chú nhìn chú bé đáng yêu bên đó.
- Là ta .Khanh nói với 1 giọng điệu rất triều mến.
Đúng là Khanh , thật giống , cũng tướng mạo khôi ngô , cũng phong thái đó , nhưng con nít vẫn là con nít , cậu bé đó cất tiếng nói với giọng ngạo điệu rất ngạo mạn:
- Nè ! ngươi là ai ? đây là dâu ? mau nói cho ta biết.
Tôi giật mình , vì cậu ta chỉ tay về hướng này , tôi không biết phải trả lời ra sao nữa , vì bản thân mình còn không biết đây là đâu mà.Khanh vội trấn tĩnh tôi :
- Không sao đâu , đây là kí ức của ta , họ không thấy chúng ta đâu .
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại im lặng theo dõi.
- Đây là khu rừng gần nhà ta , chính ta mới nên hỏi ngươi là ai – Cô bé ấy trả lời.
“ Chà ! thật khâm phục nha! Cô bé này chắc không phải tay vừa , kiếp trước của mình là vầy sao ? chà chà , thú vị thật , chả bù cho bây giờ .Ấy, không được tự chê mình chứ, bây giờ mình cũng đâu thua kém , là hot girl , nổi tiếng năng động ,chỉ có cái tật là mê trai thôi ! he he “( tự nhận.)
- Ta là Trần Khanh công tử , con của Trần Vương , ta đang đi dạo thì bị lạc đến đây , ngươi có biết đường không? Mau đưa ta về .
- Ra là con của Trần Vương , đã thất lễ , xin tham kiến công tử , tiểu nữ là Dương Thu Nguyệt , con của Dương viên ngoại , do từ nhỏ sức khỏe không được tốt nên phụ thân đã xây một căn nhà gần khu rừng này để tiểu nữ tịnh dưỡng.Trời cũng đã tối , nếu ngài bị lạc thì thần sẽ sai gia nhân đưa người về Vương phủ.
Cô bé nở một nụ cười diễm lệ , “ chà chà xinh thật “ , cậu bé kia cũng đỏ mặt theo ,” ha ha! Cái này là yểu điệu thục nữ , quân tử hiếu cầu nè , còn nhỏ mà vậy rồi , đúng là con nít quỉ “ , “ À mà khoan đã ! Trần Vương ? ủa rõ ràng hắn ta nói với mình hắn là vua , vậy mà sao bây giờ lại là con của Vương gia ? đáng lẽ là thái tử mới đúng “ tôi quay sang nhìn Khanh , hắn không nói gì chỉ lắc đầu rồi nhìn về hướng hai đứa bé . Có lẽ ý hắn muốn tôi nên xem hết chứ không nên vội thắc mắc như vậy.
Tôi đứng đó , lẳng lặng theo dõi , khung cảnh cứ thế dần dần thay đổi thay đổi , rồi tôi bị cuôn vào khi nào không hay.Sau ngày hôm đó , ngày nào cậu bé cũng đến chơi cùng cô bé .Rồi thời gian thấm thoát trôi qua , từng ngày , từng ngày cả hai luôn ở bên cạnh nhau.Rồi tình cảm nảy sinh từ lúc nào không hay.
Thấm thoát đã 8 năm , “thật kì diệu nha! Chỉ đứng một nơi , mà mình có thể chứng kiến được toàn bộ quá trình lớn lên của cả hai “ ,Tiểu Nguyệt nay đã trở thành một cô gái tuyệt đẹp , một cô gái rất thông minh , thông thạo tứ thư ngũ kinh , lại có tài nghệ cầm , kỳ , thi , họa.Còn Khanh cũng chẳng thua kém ,thấm thoát đã trở thành một thiếu niên anh tuấn , tài nghệ không thua kém gì Tiểu Nguyệt , lại là một chàng trai dịu dàng ,hiền lành.Đúng là đôi trai tài gái sắc , Khanh đã hứa với Nguyệt rằng :
- Khi nàng vừa tròn mười sáu tuổi , ta sẽ xin phép phụ thân lấy nàng.
Khanh đã giữ đúng với lời hứa , khi Nguyệt tròn mười sáu tuổi , Khanh đã xin phép phụ thân , Vương gia cũng đã đồng ý …..Nhưng….Người tính không bằng trời tính.Cùng lúc đó , hoàng đế băng hà … một thấy chỉ được truyền đến phủ Trần Vương :
- Phụng thiên thừa vận ! Hoàng đế chiếu rằng , do trẫm không có hoàng tử để nối dõi , sau khi trẫm băng hà , hiện tại cũng chỉ có Trần công tử , con của Trần Vương là đủ tuổi trưởng thành để cai trị vương quốc này , nên trẫm sẽ nhận Trần Khanh làm nghĩa tử , trẫm hy vọng Trần công tử sẽ là một vị vua anh minh . Khâm thử….
- Tạ…chủ long ân … hoàng thượng vạn tuế …vạn….vạn…tuế – Mọi người đồng thanh đáp .
Giây phút trải qua kí ức của họ , tôi dường như đã là một người bạn của hai người , hai người cười thì tôi cũng cười , hai người khóc thì tôi cũng không vui.Giờ đây khi nghe tin này “ Rầm “ , tiếng sét vang dội bên tai , “ không thể nào , ông trời thật trêu người mà”.
Khanh của hiện tại – đứng nơi đây , và cả Khanh của quá khứ – đứng nơi đó , đồng loạt hiện lên cùng một vẽ mặt .Tôi đã giật cả mình , “nét mặt này…” , tôi chưa từng thấy một nét mặt nào như vậy , nhìn thôi cũng đủ biết rằng , hắn ta đang đau đớn biết chừng nào , đôi chân mày và môi đều nhíu chặt lại , còn bàn tay thì nắm chặt thánh chỉ .Giờ khắc đó tôi cũng không khỏi chạnh lòng , có lẽ tôi chưa yêu và được yêu nên không thể hiểu hết cảm giác của một người khi đau vì yêu là thế nào ….Nhưng con người ai cũng có cảm xúc , lòng tôi như đang thắt lại ,” đây là sự thông cảm sao? Tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt đau đớn như vậy?”
 
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Vote: Đánh giá: 100%
Tue Jun 25, 2013 9:41 pm#4
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Chương 3 : Tiền Kiếp 2
- “Rầm “ các ngươi nói gì ? tại sao lại không được ? – Khanh vừa đập tay xuống bàn vừa hét lớn.
 
-Xin hoàng thượng bớt giận , quả thật là không được, danh phận của Thu nguyệt cô nương không xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu, từ xưa luật lệ trong hoàng cung không bao giờ cho phép một nữ nhân có thân phận thấp kém làm hoàng hậu. – Một vị quan đứng gần đó lên tiếng.
- Thấp kém, thấp kém thì đã sao? Thái sư , ngươi nên nhớ uật là do vua ban, thì giờ đây ta là vua, ta là chủ, ta sẽ thay đổi luật lệ đó – Vừa nói Khanh vừa nhếch miệng cười.
-Tâu hoàng thượng !Không thể ạ! Từ xưa luật lệ này đã thi hành, đến nay đã lâu, không thể nào thay đổi được, nếu người làm vậy. sẽ gây ra náo loạn trong hoàng triều, nếu người muốn lập hậu, thì thấn nghĩ rằng, hiện tại chỉ có Phù Dung tiểu thư, con gái của tả đại thần là xứng đáng với ngôi vị ấy – Thái sư nói
- Không được, dù cho không lập Tiểu Nguyệt làm hậu thì ta cũng chẳng lấy ai hết, suốt đời này ta chỉ yêu có mình nàng mà thôi.- Khanh nhăn nhó
-Bệ hạ! xin người suy nghĩ lại, nếu người làm vậy, hoàng triều chắc chắn náo loạn, huống hồ Phù Dung tiểu thư cũng là bạn thân thiết của người, lấy nàng người cũng không phải chịu thiệt thòi, di ngôn của tiên đế cũng đã bảo rằng ngài phải làm một vị vua anh minh, chẳng lẽ giờ đây, ngài vì một người con gái mà khiến cho hoàng triều náo loạn –Thái sư nói.
-Ta đơn thuần chỉ coi phù dung là biểu muội…
-Bệ hạ…-Thái sư ngắt lời
- Ngươi mau lui ra đi.
Tôi nhìn thấy Khanh đứng đó , lại một lần nữa nắm chặt bàn tay.Vẻ mặt hằn rõ nét đau đớn, tôi xoay người nhìn Khanh của hiện tại, có lẽ hắn hiểu rõ tôi đang nghĩ gì nên chỉ cười nhẹ đôi mắt lộ rõ hàm ý “ ta không sao”.Tôi cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng để đáp trả
“Tóc” một âm thanh làm vỡ òa không gian yên tĩnh nơi đây, đó là tiếng của giọt nước mắt rơi xuống, chạm mặt đất và người đang khóc đó là Khanh của quá khứ.Anh ta vừa khóc vừa nói trong nước mắt :
- Tiểu Nguyệt! ta đã phụ tình nàng, ta hận bản thân mình không thể giữ tròn lời hứa năm xưa rằng đời này chỉ lấy và yêu thương nàng, tại sao?ông trời ơi, tại sao ông lại trớ trêu như vậy?Tại sao chứ….tại sao?
Vừa khóc anh ta vừa nói trong đau đớn, thật ngang trái, nhìn thấy anh ta, tôi lại nghĩ, có lẽ tôi rất may mắn vì được sinh ra vào thế kỉ 21, thời đại có sự bình đẳng, có luật lệ nghiêm minh, như bố đã từng nói.Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con trai khóc, từ khi biết nhận thức cho đến nay, tôi biết rằng khi một nam nhân rơi lệ, thì nỗi đau đó ắt hẳn không thể nói thành lời.Lòng tôi lại quặng đau.
Rồi ngày vui đã đến, khắp kinh thành vang dội tiếng mọi người hân hoan vui mừng, còn có cả các ca vũ, múa hát, một chiếc kiệu vàng lấp lánh được đưa đến chính điện hoàng cung.Từ trong kiệu, một nữ nhân thân mặc áo hỉ phấp phới bay trong gió bước ra, một nam nhân thân mặc hoàng bào có hoa văn rồng bay lượn bước đến đón lấy.Đúng vậy, hôm nay là ngày hỉ của cả nước, ngày rước con gái của tả đại thần vào cung.
Tôi không còn hiểu nổi mình nữa, nhìn không khí vui tươi, ai ai đều nở nụ cười, nhưng sao tôi lại chẳng thấy vui thế này, có lẽ là do Khanh, dù đang cầm tay Phù Dung tiểu thư bước đi nhưng miệng lại chẳng nở một nụ cười mà ngược lại còn lộ vẻ đau buồn.”Cũng phải thôi, người con gái mà anh ta lấy làm vợ kia lại không phải là người mà anh ta yêu, bất cứ ai gặp hoàn cảnh này cũng chẳng thể nào vui nổi”
Rồi thời gian lại trôi qua, Tiểu Nguyệt được đưa vào cung làm phi tần, ngày Tiểu Nguyệt được đưa vào cung, Khanh đã cười rất tươi, nụ cười ấy lộ rõ sự hạnh phúc, phải nói rằng Khanh vui đến nỗi không thể  giấu được niềm hạnh phúc ấy. Ngày đưa Tiểu Nguyệt vào cung Khanh đã nói :
- Tiểu Nguyệt! ta xin lỗi nàng, ta đã không giữ tròn lời hứa.
- Không sao! Dù thần không phải là người vợ duy nhất của người, nhưng giờ đây hai ta đã có thể ở bên nhau, chỉ cần trong tim người có thần, trong tim thần có người là thần đã mãn nguyệt lắm rồi – Tiểu Nguyệt vừa cười vừa đưa tay ôm lấy khuôn mặt Khanh.
-Tiểu Nguyệt! dù ta có bao nhiêu phi tần đi nữa, lòng ta vẫn chỉ mãi có nàng, đời này kiếp này ta chỉ mãi yêu một mình nàng – Khanh ôm chầm lấy Tiểu Nguyệt – Ta có một món quà cho nàng.
- Quà? Là quà gì vậy hoàng thượng?
- Đây là bức mỹ nhân đồ do ta tự  tay vẽ, là món quà ta dành cho nàng vào ngày cưới, là thành ý của ta, nàng hãy nhận lấy.
-Đẹp quá – Tiểu Nguyệt vừa nhìn bức tranh vừa nở nụ cười vui mừng.
Khanh cũng nhoẻn miệng cười, mặt thì hơi đỏ.”Chà! chắc lại đông lòng vì người đẹp đây mà , hô hô”
Ngày ngày, cả hai đều ở bên nhau, vui cười .Tiểu Nguyệt luôn nhận được sự sủng ái hết mực, còn đối với Hoàng Hậu thì Khanh lại thờ ơ với nàng.Chính điều đó đã dẫn đến một kết cục bi tráng, những tưởng bất hạnh đã kết thúc và giờ đây hai người có thể yên ổn sống bên nhau.Nhưng, ai mà biết trước được chữ ngờ, mọi chuyện bắt đầu từ đây.
- Tham kiến hoàng hậu nương nương – Giọng nói trong trẻo của Tiểu Nguyệt vang lên.
-Miễn lễ! muội muội, từ ngày muội vào cung đến nay, tỷ muội ta chưa từng trò chuyện với nhau.Hôm nay, tỷ cho triệu muội đến là nhằm để cùng ta trao đổi vài điều,tiện thể vun đắp thêm tình cảm tỷ muội ta.Giữa chốn hậu cung này, muội chắc là chẳng quen biết ai nên rất cô đơn có phải không? Cho nên ta mong muội và ta có thể thân thiết với nhau hơn – Hoàng hậu cất tiếng nói
-Đa tạ tỷ tỷ đã có hảo ý, muội cũng không có ý chối từ – tiểu Nguyệt trả lời.
“Woa! Thật là đẹp nha! Hai mỹ nhân sóng bước bên nhau lại ở ngay hoa viên của hoàng cung, các loại hoa đua nhau khoe sắc, tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.Nếu mình là nam nhân, chắc chắn sẽ không khỏi động lòng trước cảnh sắc trước mắt”.
- Muội muội, mời .
- Tỷ tỷ, mời.
- Á , Xèo…xèo
- Á …á…á – tiếng kêu thất thanh của Hoàng Hậu Phù Dung vang dội cả hoàng cung.
Tôi giật mình hoảng hốt, “Trời ạ! Thì ra trong ly trà có độc , cũng may Tiểu Nguyệt vẫn chưa uống “nhưng lại vô tình làm rơi ly trà lên mặt hoàng hậu, bọt trong ly trà giống như là axit ăn mòn da thịt của Hoàng hậu làm nàng đau đớn giãy giụa.
Tất cả thái giám, cung nữ ở đó nháo nhào cả lên, thái y được truyền đến. Hoàng hậu tính mạng không bị nguy hiểm….nhưng, khuôn mặt nàng đã biến dạng, chuyện này đã làm chấn động cả hoàng cung.Từ hôm đó, hoàng hậu không tới lui hoàng cung nữa, mỗi ngày người ta đều nghe tiếng khóc từ Phượng Nghi cung.Sự việc tới tay của hoàng thượng, lập tức liền có thánh chỉ trãm kẻ đã pha trà, dù nô tỳ đó đã quỳ lại van xin nói là oan ức nhưng…ai cũng nghĩ rằng nô tỳ đó là hung thủ, vì ngoài cô ta ra thì không ai chạm vào bình trà cả.
- Tỷ tỷ ! tỷ đã khỏe hẳn chưa, muội xin lỗi tỷ, do muội sơ ý, muội cũng không phải cố ý, muội không biết trong trà có độc –Tiểu nguyệt cất giọng nói, lộ rõ vẻ thương tiếc
- Muội muội! muội nói thật dễ nghe, đổi lại là muội muội có thể tha thứ cho người đã làm mặt muội biến dạng thành quái vật không? –Hoàng hậu Phù Dung nói với giọng điệu vô cùng căm hờn.
-Muội……
-Muội muội, muội có muốn ta tha thứ không? – khóe môi hoàng hậu nhếch lên một nụ cười tà ác.
- Tỷ tỷ! xin người cứ nói, muội sẽ làm, miễn người tha thứ cho muội .
- Được vậy thì muội ….Hãy chết đi!
“Phập” giọng hoàng hậu hét to, vửa dứt lời một thanh đoản kiếm đã đâm thẳng vào tim Tiểu Nguyệt.Vừa lúc đó hoàng thượng cũng vừa đến.
Khanh chạy đến ôm chầm lấy thân thể đang ngã xuống của nàng, chàng hét to trong đau đớn:
-Mau truyền thái y.
Hoàng hậu đã bị giam vào ngục, cùng lúc đó tại Đông cung.
-Thái y, sao rồi? – Khanh hoảng hốt hỏi
-Thần lực bất tồng tâm, thanh đoản đao ấy đã đâm thẳng vào tim của nương nương, thần chỉ có thể nói rằng bệ hạ nên vào gặp mặt nương nương lần cuối.
-Tại sao? Tại sao nàng đã biết Hoàng hậu muốn hãm hại nàng mà nàng vẫn đi, nàng đã biết độc trong trà là do Hoàng hậu bỏ vào mà vẫn chẳng nói lời nào.Tại sao chứ?Tiểu Nguyệt ta không thể mất nàng được – Khanh nắm chặt tay Tiểu Nguyệt
-Khanh! Chàng đừng khóc nữa, là thiếp cam tâm tình nguyện đến thăm Hoàng hậu thì thiếp sẽ gánh lấy hậu quả, nếu ông trời đã không cho thiếp sống, thì thiếp đành thuận theo.Có lẽ, duyên phận của đôi ta chỉ đến đây mà thôi….
-Ta không cho nàng chết, nàng đã hứa sẽ sinh con cho ta mà, sẽ cùng ta đến dưới gốc cây đào năm xưa vào mùa xuân để xem hoa nở mà.Đừng rời xa ta Tiểu Nguyệt.
“Bịch” tay của Tiểu Nguyệt rơi xuống.
-A….aa…..-tiếng hét vang dội của hoàng cung, rồi sau đó hoàng cung lại rơi vào một không gian tĩnh lặng.
Sau đó, hoàng hậu bị xử trãm , còn Khanh mỗi ngày đều ôm bức mỹ nhân đồ .Cả nước rơi vào náo loạn, Khanh do mất Tiểu Nguyệt mà cũng lâm bệnh rồi chết, khi chết anh ta vẫn còn ôm chặt bức mỹ nhân đồ trông tay , “thật là si tình mà” , tôi đứng đó, chứng kiến mọi việc lòng lại đau thắt lại,cổ họng nghẹn đắng, không khỏi rơi lệ trước cảnh tượng đau thương ấy.”Tình yêu là thế sao? “ , rồi Khanh hiện tại đang đứng bên cạnh tôi cất tiếng nói :
-Nàng đã tin chưa ? chúng ta về thôi.
Nói rồi Khanh kéo tay tôi về phía trước, nơi có một cái lỗ hổng màu đen giống như lỗ đen vũ trụ mà tôi đã từng xem trong phim hoạt hình.
-Thục Nhiên! Này này, dậy đi – Tiếng bố vang dội bên tai tôi.
“Bố à? Sao bố lại ở đây? Mình đang mơ chăng?”
-Bố nói là dậy ngay – Bố quát.
Tôi mở mắt :
-Ơ! Bố, sao bố lại ở đây??
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Vote: Đánh giá: 100%
Tue Jun 25, 2013 9:41 pm#5
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Chương 4 : Không phải là mơ
“Cốc” bố đánh vào đầu tôi rồi nói:
-Bố không ở đây thì ở đâu hả? ơ hay! Hay là chưa tỉnh ngủ rồi nói mớ, đi rửa mặt đi.Bố bảo con ra dọn cơm phụ mẹ, rốt cuộc lại nằm đây ngủ, con gái con lứa, lớn rồi mà không nữ tính một chút nào hết, đi rửa mặt rồi ra ăn cơm.

-Ủa? sao còn lại nằm đây, lạ thật.Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh, thì ra bản thân đang nằm trong căn phòng cất đồ cổ, “nhưng mà Khanh đâu rồi? anh ta mới vừa kéo tay mình đi mà, lạ thật”.
Suốt buổi tối hôm đó tôi chẳng thấy Khanh đâu, dường như tất cả chỉ là giấc mơ, thật là kì lạ, nếu là giấc mơ thì tại sao nó lại giống thật đến thế? Cả những cảm xúc đã trải qua vẫn còn đọng lại, lúc vừa tỉnh dậy mặt tôi vẫn còn ướt vì nước mắt, không thể hiểu được, trong một ngày lại xảy ra quá nhiều chuyện.Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, cứ suy nghĩ về những chuyện đã thấy trong mơ.
__________
Ba ngày sau…..
-Con về rồi ạ! – Tôi chạy ào vào nhà.
-Con bé này! Chẳng có chút nữ tình gì cả – Mẹ tôi cằn nhằn.
-Ngày đầu tiên lên cấp ba thế nào con gái ? – Bố hỏi.
-Vui lắm bố à! Có nhiều bạn làm quen với con lắm..”Đặc biệt là học chung với một anh chàng rất đẹp trai, hô hô”.
- Thôi đi tắm đi rồi nghỉ ngơi cho khỏe, chút nữa phụ mẹ dọn cơm.
- Dạ!. –Tôi chạy lên phòng.
“Phịch” tôi nằm dài trên giường sau khi tắm xong,đôi mắt chậm rãi nhắm lại,bên tai bài hát “Ngỡ” của Quang Hà đang được bật to .Tôi thư giãn và ngâm nga theo điệu nhạc đấy “Thật thoải mái” , trên đời không có gì sung sướng bằng nghe nhạc và nằm trên giường thả lỏng sau khi làm việc mệt mỏi.Bất chợt tôi lại nhớ đến Khanh……..đã ba ngày rồi tôi không thấy anh ta, sau khi bước vào cái hô đen ấy tôi đã không còn thấy anh ta đâu nữa.Lúc đó tôi lại nằm ngủ ngay căn phòng đồ cổ, có lẽ chỉ là mơ chăng.
Tôi bước xuống lầu, đến căn phòng cất đồ cổ, tôi bước đến bên bức tranh.Nhẹ nhàng chạm vào bức tranh, chợt tôi nhớ lại những cảnh tượng mà mình đã thấy ngày hôm đó.Mọi thứ đã trải qua thật rõ rệt “không thể nào là mơ được” –tôi thầm nghĩ.
Tôi bước đi, vừa quay lưng lại, tôi đột nhiên có cảm giác ai đó đang ở đằng sau.Tôi quay lại, Khanh đứng đó, nhìn tôi và mỉm cười, cái nụ cười mà từ lần đầu tiên gặp gỡ đã làm cho trái tim tôi không khỏi đập liên hồi.
- Đã ba ngày rồi nhỉ!Thời gian trôi nhanh thật . – Khanh vừa mỉm cười vừa nói.
- Quái, sao anh lại  ở đây, tôi cứ tưởng anh đã biến mất rồi chứ.- Tôi vừa nói vừa nhăn mặt lại.
-Ta làm nàng giật mình à? – Khanh khẽ mỉm cười – Xin lỗi! Do đưa nàng vào trong tranh nên âm khí bị hao tổn, ta pải ngủ một chút.
- Âm khí? – Tôi trấn tĩnh lại ngay “ dường như mình đã quen với việc này rồi hay sao nhỉ? “.
- Đúng ! Nó giống như là sinh lực của người sống vậy, người sống thì là Dương khí còn người chết thì là Âm Khí – Khanh giải thích.
-À! Cái đó tôi biết, tôi có xem từ mấy bộ phim trên ti vi, thế hóa ra anh là thật à? Tôi cứ tưởng là mơ chứ, thảo nào mọi thứ tôi thấy lại thật đến vậy – Tôi nhăn mặt
- Ừm…..ngày ta ra đi, một phần linh hồn đã chuyển kiếp, phần ít ỏi còn lại vẫn còn ở bên trong bức họa này, có thể nói nó là ý niệm muốn ở bên nàng lúc cận kề cái chết đã làm cho linh hồn ta vẫn tồn tại trong bức tranh này – Khanh nói.
-Tôi phải nói bao nhêu lần anh mới hiểu đây? Tôi tuy là kiếp sau của Tiểu Nguyệt, nhưng tôi bây giờ không phải là tôi của kiếp trước, tôi có suy nghĩ và hành động của riêng mình và tôi không yêu anh- Tôi nhăn mặt khi nghe Khanh nói thế .
-Ta biết! Nhưng….trước khi chết ý niệm của ta l2 muốn ở bên nàng và ta đã tìm kiếm nàng mãi.Linh hồn ta đã ở bên trong tranh, trải qua mấy nghìn năm, gặp nhiều loại người, thời đại, ta vẫn cứ thế chờ đợi để gặp lại nàng, dù rằng biết nàng đã không còn là Tiểu Nguyệt nữa, nhưng ta vẫn không thể nào siêu thoát. – Khanh khẽ nói , đôi mắt lộ rõ nỗi buồn.
-Tại sao? – Tôi hỏi.
-Ta cũng không biết, chính bản thân ta đang tìm câu trả lời, ta cứ nghĩ rằng khi tìm được nàng ta đã có thể siêu thoát, nhưng có lẽ ta ở bên cạnh nàng mãi cho đến lúc nàng chết thì mới có thể siêu thoát được.
“ Hả? Cái gì? Đứng có đùa chứ, chẳng lẽ suốt đời này cứ có 1 con ma lẽo đẽo theo tôi mãi sao? Tôi còn chưa biết yêu? Chưa có bạn trai (Cái này có liên quan gì nhỉ ! [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ Icon_smile )sao có thể bị một con ma bám theo mãi chứ. Không, không thể nào”– Tôi rối bời.
-Không đâu! Tôi đã từng xem nhiều phim và truyện tranh về ma rồi, sau khi hoàn thành tâm nguyện, họ sẽ siêu thoát, không sao đâu.”ĐÚng chẳng sao đâu” – Tôi tự an ủi.
-Nhưng tâm nguyện của ta là được ở bên nàng và bảo vệ nàng.
-Chắc có lẽ là anh còn một tâm nguyện nào khác mà anh không biết.
-……Có lẽ thế.- Khanh chậm rãi nói.
-Không sao! Vậy bây giờ anh cứ tạm thời ở bên cạnh tôi, chắc một ngày nào đó không xa anh sẽ tím ra được câu trả lời.
-Ừ! – Khanh lại cười
Má tôi bỗng đỏ ửng, “Thật là! Mình đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính kho dời, sao lại có thể rung động vì một con mà, thế có chết không chứ”.Nhìn kĩ, tôi thấy Khanh quả thật là đẹp trai, cùng với cái phong thái đấy, con trai bây giờ cả nghìn người chẳng ai có được cái phong thái ấy.Mà lạ thật, đúng là không phải cái gì cũng giống phim ảnh cả, Khanh đứng được trên mặt đất, lại có thể bay, chỉ có điều là không có bóng thôi.Ma cũng gần giông như người, nhưng không ai thấy họ, vì ma là linh hồn của một người đã chết mà.
**************
“Ơ! Cánh hoa? Đây là đâu thế nhỉ! Có tiếng khóc, cô gái kia chẳng phải là Tiểu Nguyệt sao? Tại sao cô ấy lại khóc nhỉ???
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Vote: Đánh giá: 100%
Tue Jun 25, 2013 9:42 pm#6
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Chương 5: Khởi đầu của một cơn mưa
 
[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ 1911
 

- Ưm – Tôi ngồi dậy, bước chân ra khỏi giường, đến ban công, hít một hơi đầy căn lồng ngực, một ngày mới thật đẹp trời
“Một giấc mơ thật lạ lùng, từ ngày gặp Khanh những điều kì lạ cứ xảy ra nhỉ!” – Tôi khẽ mỉm cười, quay lại phía sau mình, Khanh ngủ lơ lửng trong không trung – “Haizz, cũng may mình không giật mình vào ban đêm, nhìn cảnh tượng này chắc chết sớm vì bị dọa quá”.
 
____________________________________
- Này! Nhìn cậu ấy kìa, đẹp trai thật đấy, càng nhìn càng thu hút – Giọng của một nữ sinh gần đó khẽ vang.
- Ừ! Hotboy đứng đầu trường mình mà, càng nhìn càng thu hút…hihi – Cô bạn đứng bên cạnh khúc khích.
*Xì xầm xì xầm* – Nhiều nữ sinh đứng vây quanh trước cửa lớp để nhìn vào lớp tôi, vì sao ư? Đơn giản thôi, vì lớp tôi có cậu bạn được mệnh danh là hotboy số một trường, Hàn Nguyên, hay còn được gọi là Hàn công tử.
Quả thật, cậu ta đẹp như diễn viên Hàn Quốc ấy, mỹ nam thế này đúng là hiếm hoi.Người cậu ấy gầy cao ráo, mảnh khảnh, da  trắng, môi đỏ, mắt đen sâu thăm thẳm, đôi mi dài cong vút, khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt cả người toát ra một hàn khí, âm khí lãnh khốc của sự chết chóc làm người ta phải sợ hãi, nhưng cũng chính điều đó lại tạo ra một sức hút đặc biệt cho các nữ sinh cùng lớp, ở trường, chưa ai thấy anh ta cười cả.Dù ngưỡng mộ nhưng không ai dám lại gần cậu ấy, giống như có một bức tường vô hình vây quanh.
Tôi quả thật cũng phải điêu đứng trước khuôn mặt ấy huống gì những nữ sinh khác, bởi vậy từ ngày đầu đi học, con bạn thân của tôi vẫn cứ hay ca bài ca “ Ôi! Được học chung với “ chàng “ thật là tu mấy kiếp mới được đấy, tụi con gái các lớp bên cạnh đều ghen tị với tụi mình, haha“.”Haizz, dù có ngắm đến mấy cũng chẳng động đến được”- Tôi khẽ thở dài.
- Tên này trông tuấn mỹ nhỉ! Ở hiện đại đúng là có khác, cậu ta được nhiều người hâm mộ thật, nhìn các nữ nhân đứng quanh cứ nháo nhào vì cậu ta – Khanh đưa tay khẽ vuốt vuốt cằm, nhìn y như mấy ông cụ non.
Thấy vậy tôi không khẽ cười *khì* một tiếng :
-Tất nhiên rồi, hot boy số một trường tôi đấy, anh ganh tị à? – Tôi trêu Khanh..
-Ta mà thèm ganh tị à? Chỉ là một kẽ phàm nhân chẳng xứng để ta ganh tị, nên nhớ ta là Thiên Tử (con của trời ) đấy nhé ! – Khanh chau mày, trông càng buồn cười không chịu được,
Quá khứ mà tôi chứng kiến trong tranh, chỉ là những diễn biến lớn, mang tính chất quan trọng nên tôi vẫn chưa hiểu hết về anh chàng này, đúng là tôi đoán không sai, anh ta vẫn còn chút gì đó trẻ con lắm.
*Rầm* – Một âm thanh vang dội trong không khí ồn ào trước khi vào học
Đó là âm thanh bàn tay Nguyên đập mạnh xuống bàn, cậu ta chau mày, không nói gì mà chỉ tỏ vẻ tức giận. Sau đó, cậu ta chỉ *hừ* một tiếng rồi bỏ đi. Đúng rồi, ai mà chẳng bực bội khi cả đám con gái cứ vây quanh, xì xầm to nhỏ, ngắm nhìn mình như một con thú trong sở thú như thế.Tôi mặc dù mê trai đẹp cũng không tới mức cứ vậy mà quấn quýt lấy người khác một cách sỗ sàng như thế.
Giờ ra chơi……..
Tôi ngồi vắt vẻo trên cửa sổ của một căn phòng nằm cuối dãy phòng học, nơi đây giống như là một cái kho vậy, vì không dùng đến nên các lớp thường mang đồ vào đây để cất giữ.Tôi thích sự yên tỉnh, thời gian tuyệt nhất khi đến trường của tôi còn bao gồm cả những phút giây tại nơi đây.Tôi ngồi tựa vào thành cửa sổ, gắn tai nghe Ipod vào, mơ màng, những cảm giác mệt mỏi trong tiết học đang dần dần tan biến, thật dễ chịu. Khanh ngồi cạnh tôi cũng không nói gì cả.cả hai cứ ngồi đó ít lâu, không gian vô cùng yên ắng, ngoải tiếng là cây xào xạc thì chẳng có âm thanh gì khác.
Một âm thanh vang lên, xé toạc cả cái không gian yên tĩnh nơi đây:
*Bốp* – Tiếng của một bàn tay tát vào mặt của ai đấy.
Tôi mở mắt, thu Ipod vào túi, nhẹ nhàng bước đến bên bức tường, nhìn ra nới có âm thanh vang dội đấy.
* Hức…hức* – Một cô gái đang khóc, đôi mắt giận dữ nhìn tên con trai đối diện.”Ý! là Nguyên lớp mình đây mà, sao lại làm người ta khóc thế nhỉ!” . Nguyên dùng tay lau vết máu ở môi, cú tát ấy thật sự chẳng nhẹ tí nào, nhìn mặt Nguyên đỏ lên cả,
- Cậu là đồ tồi – Cô gái quát lớn rồi bỏ đi.
- Gì chứ ! là cô tự vác xác đến đây, thế mà mắng tôi à ? -  Nguyên vừa nói vừa cười khẩy.
*Ực* tôi nuốt nước bọt, lần đầu trông thấy cảnh tưởng thế này, tôi rút một chân về, định bỏ đi thì :
-Này! Đứng lại đó, xem xong rồi bỏ chạy à? – Giọng nói làm lạnh cả sống lưng người khác ấy vang lên.
-Hả? à…ừm….tớ không cố ý…..chỉ vô tình thôi – Tôi sợ hãi trả lời.
Nguyên tiến lại gần, nhìn thẳng vào tôi, đối diện trước ánh mắt đầy hàn khí ấy, chân tôi chẳng thể nào động đậy được, giống như đôi chân bị đóng băng lại, không cử động được. Cậu ấy chỉ nhìn một lúc rồi bỏ đi. “ Phù! Hết cả hồn “ – Tôi thở mạnh
- Này làm gì sợ hắn ta thế? – Khanh mở to mắt.
- Anh không thấy sợ à? Phải rồi, anh là ma mà, làm gì mà sợ, đối diện trước đôi mắt lạnh lùng ấy ai mà chẳng sợ, tim tôi muốn rụng luôn đây này, thôi vào tiết rồi, tôi phải vào lớp đây .
* Tùng, tùng * – Tiếng trống trường vang dội báo hiệu thời khắc kết thúc một ngày học mệt mỏi.
- Aa.aa! thật mệt quá đi! – Tôi vươn vai, uốn éo.
- Con gái mà thế à? Chẳng có nết na gì cả, chậc chậc – Khanh khẽ chau mày.
- Mặc kệ tôi, tôi cấm anh đừng có so sánh tôi với Tiểu Nguyệt đấy.
- Ta đã nói gì đâu.
“Nhanh thật, mới đó mà trời đã gần tối rồi” , tôi đi đến một đoạn đường, nơi đây khá vắng vẻ, lòng có chút không an tâm, nơi tôi sống không có quá nhiều người qua lại nhưng cũng không đến nỗi vắng vẻ thế này.
- Có chuyện gì mà sắc mặt cô biến sắc thế – Khanh hỏi.
- Anh không thấy nơi đây quá vắng vẻ à?
- Ừ, đúng thật.
- Này cô em! Đi đâu mà có một mình vậy, đi chơi với tụi anh không? – Một bàn tay từ phía sau chộp đến, vừa kéo vai tôi vừa nói.
- Cái gì? Tránh ra, anh là ai? Để tôi yên – Tôi quát lớn.
Tôi nhìn lại, không phải một mà có đến tám tên đứng đó, nhìn chúng hình như cũng là học sinh, nhưng chúng mặt đồng phục trường khác. Nhìn thì biết ngay, hình như ở đây sắp có trận ẩu đả gì đấy , tôi lại đi ngang qua ngay lúc này, tụi này muốn chọc con gái cũng nên chọc đứa khác, chúng chọc nhầm người rồi. Dù nhát nhưng tôi vẫn có võ đầy nhá! Bố hay nói: “ con gái nên học võ để phòng thân”, quả nhiên tôi học võ không uổng công, hôm nay đã có thể dùng đến, nếu chúng dám động đến tôi tôi sẽ cho chúng biết thế nào là karate.
- Tôi bảo anh buông ra, có nghe không ?
- Sao nào cô bé, càng giận trông em càng dễ thương đấy – Một tên đứng gần tôi lên tiếng.
- Hừ ! Tôi đá một phát vào mặt tên đang giữ vai mình, hắn ngã nhào ra sau, nằm yên không nhút nhích.
- Con nhỏ này, mày muốn chết hả? – Một tên hét lớn , chạy đến,
Tôi xoay người đá hắn một phát vào ngực, lực mạnh đến nỗi hắn văng ra một đoạn chừng ba, bốn bước. Những  tên còn lại chau mày, hùng hổ xông đến. “ Nguy rồi, từng tên mình còn đối phó được, lên một lượt thế này thì làm thế nào đây “.Mãi suy nghĩ, một tên đã bay tới, đấm vào mặt tôi, tôi nhắm chặt mắt.
*Bộp* một bàn tay cản nắm đấm ấy, rồi bàn tay còn lại đấm mạnh vào mặt tên đang hung hăng muốn đánh tôi, hắn bị đánh văng ra nằm xuống đất.
Tôi quay người lại, nhìn người đã cứu mình, một người toát ra hàn khí lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mày dày và hàng mi cong vút. Người ấy đừng đó, nhìn tôi.
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Vote: Đánh giá: 100%
Tue Jun 25, 2013 9:44 pm#7
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Chương 5 tự vẽ hahaha 2 năm trước rồi nên hơi xấu
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Wed Jun 26, 2013 8:20 am#8
thotuyet_lucky
Sống là phải ác :))
Danh hiệuSmod
thotuyet_lucky
Smod

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 53
Coins Coins : 79218
Danh Vọng Danh Vọng : 13
Sinh Nhật Sinh Nhật : 20/12/1996
Tham gia ngày Tham gia ngày : 24/06/2013
Tuổi Tuổi : 27
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Sống là phải ác :))

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

ủng hộ tỷ tỷ truyện này :">
cơ mà hình như bộ này tỷ chưa đăng ký a :">
Tài Sản của thotuyet_lucky

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của thotuyet_lucky không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Wed Jun 26, 2013 11:35 am#9
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Lười........
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Wed Jun 26, 2013 12:02 pm#10
Lục Hồ
♥Tình yêu của e là truyện ngôn tình♥
Danh hiệuMember X
Lục Hồ
Member X

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 513
Coins Coins : 83671
Danh Vọng Danh Vọng : 12
Sinh Nhật Sinh Nhật : 10/08/1999
Tham gia ngày Tham gia ngày : 24/06/2013
Tuổi Tuổi : 24
Đến từ Đến từ : My house :)))
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : ♥Tình yêu của e là truyện ngôn tình♥

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Ủng họ tỷ nhiệt liệt lun like like !!
Tài Sản của Lục Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Lục Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Wed Jun 26, 2013 6:19 pm#11
Cửu Vỹ Hồ
Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.
Danh hiệuAdmin
Cửu Vỹ Hồ
Admin

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79710
Danh Vọng Danh Vọng : 56
Sinh Nhật Sinh Nhật : 29/01/1995
Tham gia ngày Tham gia ngày : 23/06/2013
Tuổi Tuổi : 29
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Có cảm giác, trên đời này, nhất định sẽ có một người không bao giờ rời bỏ tôi, cưng chiều tôi mãi, nếu hiện tại không có, đó là do tôi chưa tìm được, là không đủ may mắn, chứ không phải người ấy không tồn tại.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

cúm ơn hen
Tài Sản của Cửu Vỹ Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Cửu Vỹ Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Sat Jun 29, 2013 7:31 pm#12
Hắc Hồ
.Gió mang tới cho ta tình yêu vô tận, khiến ta quên đi u sầu. Nhưng, khi gió đi mất, chẳng còn gì ở lại ngoài khổ đau.
Danh hiệuUploader
Hắc Hồ
Uploader

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 646
Coins Coins : 85042
Danh Vọng Danh Vọng : 101
Sinh Nhật Sinh Nhật : 02/08/2000
Tham gia ngày Tham gia ngày : 22/06/2013
Tuổi Tuổi : 23
Đến từ Đến từ : - Thế giới ngôn tình
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : .Gió mang tới cho ta tình yêu vô tận, khiến ta quên đi u sầu. Nhưng, khi gió đi mất, chẳng còn gì ở lại ngoài khổ đau.

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

- Tỷ ơi, vẽ thế mà xấu ah, cả lò nhà m chưa ai vẽ dc như thế @@
Tài Sản của Hắc Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Hắc Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

Vote: Đánh giá: 100%
Wed Jul 03, 2013 2:58 pm#13
Phượng Hồ
Ta đang bay. Bay Bay Bayyyyyyy
Danh hiệuMod
Phượng Hồ
Mod

Giới tính Giới tính : Nữ
Post Post : 93
Coins Coins : 79579
Danh Vọng Danh Vọng : 17
Sinh Nhật Sinh Nhật : 10/12/1993
Tham gia ngày Tham gia ngày : 22/06/2013
Tuổi Tuổi : 30
Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Ta đang bay. Bay Bay Bayyyyyyy

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Người đó là ai vậy??????? tò mò quá đi:bb8: 
Tài Sản của Phượng Hồ

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Phượng Hồ không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

#14
Danh hiệu
Sponsored content

Bài gửiTiêu đề: Re: [Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Tài Sản của Sponsored content

Bạn thích bài viết "[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ" của Sponsored content không?
Nếu bạn thích thì bấm . Còn không thích thì bấm

[Sáng tác] MỸ NHÂN ĐỒ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥ Ngôn Tình Trung Quốc ♥ :: Books World :: (¯`•._.•Thư Viện Truyện•._.•´¯) :: (¯`•._.•Sáng tác•._.•´¯)-


--